Tháng 8 mùa về, hoang hoải. Nắng gắt vẫn nằm vắt vẻo trong cái khoảng thời gian đáng lẽ đã vào thu, gió Lào vẫn thốc từng cơn đến buốt mặt. Thèm mùa thu, thèm cái nắng dịu dàng như rót mật, thèm những đợt gió mát lành vừa đủ để cuốn vài chiếc lá rơi rụng, thèm một cơn mưa chiều để nhận được một tin nhắn quan tâm "đi làm nhớ mang theo áo mưa kẻo ướt".
Có những chiều thư thả, đi làm về còn lòng vòng khắp các tuyến đường chỉ để cho tâm trí được một khoảng thời gian rảnh rỗi mà bay bổng, mà hồi cố lại khoảnh khắc hạnh phúc mới chớm qua. Này là con đường anh chở em đi dạo vào buổi tối, quán cóc ven đường kia là nơi 2 đứa vội vàng ăn sáng cho kịp giờ làm. Này là gốc cây nơi em đứng cà kê cả tối để đợi anh đến đón... Cảnh cũ, em đây mà người đâu?
Ngày xưa, em từng từ chối tình cảm của một người bằng câu nói "chỉ thương thôi, chứ không còn yêu nữa". Sau này, cũng câu nói đó, có người rời bỏ em đi. Nhưng bây giờ em ngộ ra, từ "thương" chẳng nhẹ chút nào. Nó cứ âm thầm mà mãnh liệt, nhẹ nhàng mà đậm sâu, dịu dàng mà da diết. Ừ thì thương, ừ thì trân trọng.
Em lại nhớ đến quặn lòng cái điệu cười tít mắt, nhớ bàn tay nắm chặt mãi chẳng buồng. Gió mùa vẫn chưa chịu về, người mình cần lại ở phương nào xa lắc. Điện thoại rung bần bật, là tin nhắn của anh, vỏn vẹn 1 chữ "nhớ" hiện lên màn hình. Một chữ ấy thôi, em hiểu, nó đong đầy hơn cả những lời yêu thương.
Tình cảm là thứ lạ lùng, càng đẩy ra xa càng bị hút vào, mãnh liệt. Đã từng, em tự nhủ với bản thân rằng anh chỉ là cơn gió mùa giữa hè miền Trung nắng gắt, rồi sẽ sớm qua nhanh. Nhưng càng ngày, em lại bị cuốn vào đó không sao dứt ra được. Em nhận ra, hạnh phúc là quá trình chứ không phải là đích đến. Nhưng nếu lạc đường, hãy cứ chấp nhận nhé anh?