Năm đầu tiên đại học, mình có một tình bạn rất đẹp, chơi với nhau được gần một năm, vì một vài vấn đề mà mình và bạn chia tay nhau. Lúc không còn chơi với nhau nữa mình rất tiếc nuối và buồn bã vô cùng, nhưng vì tính hiếu thắng và cái tôi quá cao mình đã không hề nói chuyện, chào hỏi bạn mỗi khi chạm mặt dù sau này biết chuyện mình và bạn kết thúc tệ như thế hoàn toàn vì do mình bị kích động ( trẻ trâu mà, cái tôi cao ngút trời, không cần hỏi bạn có đúng hay không, nghỉ chơi luôn). Mọi chuyện diễn ra đã hơn 10 năm nhưng nó tác động kha khá đến mình, khiến mình không mở lòng để chơi được với ai hoàn toàn, luôn có khoảng cách với những người mình gặp, mà hơn hết là sợ đau một lần nữa, vì mình chơi với ai thì chân thành lắm, không có chị em gái nên thích bạn gái và chân thành như chị em ruột vậy. Mình còn nhớ email cuối của bạn gửi cho mình, câu cuối cùng là : " Yêu bà lắm bà biết không xxx". Email này được gửi 1 ngày trước khi mình tuyên bố với bạn: " từ giờ không nợ nần gì nhau nữa". Tối hôm đó về, mình mới đọc được email này (((((((((((. Bao nhiêu cảm xúc đan xen lúc đó, không nói được nên lời. Một đứa con gái 18 tuổi, xa nhà, xa bố mẹ, còn gì đáng trân trọng hơn là một tình bạn?
Sau khoảng thời gian học đại học, mình không gặp bạn nên cũng vơi bớt nỗi buồn phần nào, nhưng không hiểu vì sao và từ bao giờ trong máy điện thoại của mình lại có số của bạn (vì ngày mình và bạn chơi với nhau, bọn mình chưa có mobile, sau này mới nhớ ra bạn Hà cùng khoa có đổi máy với mình một lần, vậy là sdt của bạn, và duy nhất là số của bạn lưu luôn vào đó), mà cái điện thoại Nokia của mình, cảm ứng của nó rất nhạy, chỉ cần chạm một cái thôi là nó hiện ra danh bạ và gọi luôn. Mấy lần mình giật mình tắt đi, ko hiểu tại sao lại gọi cho số này, cỡ khoảng chục lần gì đó. Nhớ hôm đi mua quần áo cho con, thấy số máy bàn gọi và hỏi: " Bạn ơi, có phải bạn vừa gọi cho mình không? mình nghe mà ko thấy bạn nói gì", mình nghe giọng bạn, mà giọng nói của bạn, chắc đến lúc 80 tuổi, trừ khi bị A Dai mơ mình sẽ không thể quên, rồi mình muốn confirm lại nên hỏi bạn tên gì, bạn bảo tên T, ôi, tay mình run run. T ơi, đã lâu lắm rồi mình mới nói chuyện trực tiếp với nhau, nhưng rồi mình lại nói : " Ôi mình xin lỗi nhé, chắc mình nhấn nhầm, rồi tắt máy.
Thế rồi sau đó, mình cứ lại nghĩ đến bạn, 1 năm khoảng đôi ba lần mơ thấy mình và bạn lại được chơi với nhau, ôi hạnh phúc quá, nhưng đến lúc thức dậy mới thấy thật buồn, chỉ là mơ sao?
Rồi nghĩ mãi, chẳng nhẽ mình cứ chỉ giữ mọi suy nghĩ trong lòng và day dứt? cứ như thế đến bao giờ? Hãy đối mặt để nói chuyện một lần, hãy nói vì sao lại như thế, nếu cần xin lỗi, hãy xin lỗi, hoặc xấu nhất là một sự từ chối phũ phàng. Cứ làm để cho lòng thanh thản.Đến khi quyết tâm gọi bạn để nói chuyện thì ôi thôi mất máy
Thôi! Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại! Mình sẽ không day dứt nữa mà sẽ mở lòng để chấp nhận những người bạn mới. Yêu thương những người bạn mới, chia sẻ với nhau dù là những điều nhỏ nhất như đã từng làm với bạn.
" Chúc bà những điều tốt đẹp nhất nhé!"