CƠN GIÓ ĐỘC
Người ta giết nhau bằng
một thứ cảm xúc… tồi tệ. Im lặng sự im lặng chưa hẳn là đến mức tột đỉnh nhưng
đủ khiến cho những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Ngày hôm nay trời mờ sương, không hẳn
là lạnh, không hẳn là nắng nhưng sao có những cơn gió luồn lách xuyên qua cảm
thấy tê tái lòng.
Ngẫm, thời gian không chờ đợi một ai và quá khứ là những cái
gì đó chôn dấu đi mãi mãi. Trong đầu giờ không còn nghĩ được một cái gì, không
còn nhớ nổi điều gì…..rỗng tuếch. Ước gì có một cơn gió thổi qua dịu mát là làm
lay động tâm hồn, chứ không phải là một cơn gió lạnh lùng và tan nát cõi lòng.
Ngày xuân mà tiết trời sao buồn thế, có phải chăng là lòng
người đang buồn. Viết, lại viết cho những cảm xúc tuôn trào không ngừng
nghỉ…sao tôi vẫn suy nghĩ cái gọi là ngày mai, ngày mai dù có ra sao hãy hứa với
lòng mình rằng…Ồ! Tất cả sẽ không sao chứ…tự dặn lòng mình niềm tin vẫn còn vững
bền chứ. Hay chỉ là lã lướt qua nhau, hay chỉ là phiêu lãng trong mơ. Sáng hôm
nay lòng tôi đang đi, đang bay phiêu du qua những cơn gió, len lỏi đâu đó trong
cái thực thực, ảo ảo, hư vô, vô vị của cuộc sống huyên náo xung quanh.
Hãy tìm lại cho mình cảm giác “Phiêu” để cảm thấy đời là thi
vị, đáng để tôi sống và đặt niềm tin. Một thứ ảo giác miên man và dịu ngọt…. Những
chuyến đi chưa bao giờ là dừng lại và con tim chưa bao giờ thôi rung động cảm
xúc. Đôi khi muốn cho mình một điểm dừng nhưng thật quá khó, bởi vì tôi không
thể nào chấp nhận, không thể nào buông xuôi…hãy cứ bước đi và đừng quay đầu
nhìn lại.
….. Sáng nay lại một cơn gió độc thổi vào hồn tôi.