Ngày hôm nay
Ngày hôm nay thứ 2 đầu tuần sao mà mệt mỏi ủ rũ thế nhỉ,
ngày hôm qua chủ nhật đã ngủ hết gần cả ngày mà sao hôm nay vẫn buồn ngủ và thiếu
sức sống thế không biết. Chẳng có cảm hứng làm việc gì cả, trong người thì buồn
bực khó chịu, chẳng muốn nói chuyện với ai cả tôi như một kẻ tự kỷ khuôn mặt
lúc nào cung đăm đăm, chiêu chiêu toát lên một cái vẻ lạnh lùng, im lặng đến
khó tả. Ngay giờ phút này tôi chỉ muốn một mình không muốn ai làm phiền và quấy
rầy cả. Có phải chăng cái thời tiết lành lạnh này làm tôi đơ hết cảm xúc, tôi ước
rằng giá như cái thời tiết như này qua đi thật nhanh để tôi cảm thấy có sức sống
hơn, thời tiết thật kỳ sáng, trưa cũng như chiều một khung cảnh mờ mờ ảm đạm hiện
ra trước mắt, trời như đầy hơi sương…tất cả ngư mịt mù làm cho cảm xúc của tôi
không vui, quả thật những xúc cảm trong tâm hồn tôi bị ảnh hưởng bởi thời tiết
rất nhiều. Khi thì bừng bừng sức sống khi thì khô héo. Vẫn công việc cũ ngồi
hàng giờ trên máy tính mà hôm nay sao cảm thấy không thể nào tìm ra được một ý
tưởng nào, khuôn mặt chùng xuống đôi mắt lờ đờ mệt mỏi như muốn nhíp vào, tôi cảm
thấy mắt mình lồi thật sự. Tôi có một đôi mắt rất to và đẹp nhưng bây giờ nó đã
khác vì ngồi máy tính quá nhiều nên giờ nó lồi ra và lờ lờ trong thật dại, thật
tội cho nó có lẽ tôi đã hành hạ nó quá sức rồi, xin lỗi nhé mắt ơi.
Quay lại với trạng thái lờ đờ mệt mỏi và ủ dột, tôi đứng dậy
vươn vai và ngáp dài như một kẻ nghiện lảo đảo bước đi và pha cho mình một tách
cà phê, nhấm nháp li cà phê thơm phức và béo ngậy sửa tôi lấy lại được chút cảm
hứng. Thật sự cà phê luôn mang lại cho tôi những cảm hứng bất ngờ, đó là cái
cách mà tôi vượt qua nỗi buồn và sự chán nản, tôi yêu cà phê lắm nó là sự đam
mê mãnh liệt trong công việc và trong cuộc sống, mỗi khi có những vấn đề nan giải
tôi đều dùng nó để tránh tĩnh, để tìm ra những phương án giải quyết tốt nhât và có lẽ như giờ đây tôi đã nghiện
cái hương vị của nó mất rồi.
Cà phê chiều nay ngon lắm nhấm nháp một lúc đã hết cốc rồi
sau đó cảm giác mệt mệt, chống mặt, mắt lại díp lại, sao cà phê chẳng có hiệu
quả gì thế nhỉ, một lúc sau chân tay run run….á à ngộ ra rồi lại bị say cà phê
nữa rồi, vì tôi dùng café liên tục với nồng độ đậm đặc nên giờ chỉ cần uống một
tí là tim đập, chân run, nhưng không sao bỏ được nó. Ôi tôi nghiện mất rồi, cảm
giác chán nản lại quay lại. Tôi nhận ra rằng mình đang bị thiếu thốn tình cảm,
cái cảm giác của tình yêu và sự quan tâm của một ai đó dành cho tôi, đã lâu rồi
tôi không còn biết đến cảm giác đó, vì công việc và mọi thứ quá bận rộn nó xô bồ
lấy tôi khiến tôi không có thời gian để chững lại, để đi tìm cho mình một nửa
yêu thương….. Và rồi trên con đường về chiều này sao mà lạnh lẽo, tôi phóng xe
lảo đảo như một kẻ say xuyên qua làn gió phả vào mặt lạnh buốt, lạnh đến thấu
tim tôi mà đúng hơn là chạm đến nỗi cô đơn của tôi, mặc cho xung quanh ồn ào
náo nhiệt thế nào, dòng người chen chúc ngổn ngang, tôi cũng vậy cũng bơi bơi
giữa dòng người ấy và đang mãi miết suy nghĩ về một thứ gọi là tình yêu.
Tôi có lẽ đang mong chờ một tình yêu, một thứ cảm hứng mà sẽ
khiến cho tôi quên đi những chán nản, thực tại ngột ngạt. Tôi cần 1 tình yêu, một
sự quan tâm chia sẻ và thấu hiểu. Tôi chờ đợi người đó năm nay sẽ xuất hiện và
mang nắng ấm trở lại lòng tôi, sưởi ấm cho con tim đã chết lạnh từ lâu. Lúc nào
cũng muốn được mình trong trạng thái của người đang yêu, được hờn giận vu vơ,
niềm vui sướng và cảm hứng dạt dào. Người lạ mặt sẽ đến năm nay chứ!
Một tuần sau tết mọi người đã quay lại Hà Nội và rồi đường
phố hôm nay đông đúc hơn mọi hôm, chiều nào sáng nào cũng vậy tôi lại bơi bơi
giữa dòng người thật là mệt mỏi, tôi cố lả lướt như một người say chen chúc giữa
dòng người hối hả, đương về nhà 3 cây số mà cứ ngỡ như là 30 cây số đi mãi, đi
mãi mà vẫn chưa về được nhà vì tắc đường