Nỗi niềm đầu năm
Tháng 2 năm
2016 ăn tết xong tôi quay lại với công việc của mình, công việc ngồi máy tính
hàng chục giờ đồng hồ liền nhưng không bao giờ khiến tôi chán nản và mệt mỏi. Bởi
vì tôi yêu nó chiếc máy tính như vật cố hữu không rời của tôi.
Trải qua một
mùa đông rét buốt, cái mùa mà tôi cực kỳ ghét vì mọi ý tưởng dường như cạn kiệt
vì cái lạnh giá buốt thấu tim tôi. Mùa đông năm ngoái thật lạnh và kéo dài, nó
lê lết bò sang năm mới, bây giờ ngoài trời vẫn còn se se lạnh, một chút ánh nắng
đâu đó le lói xuyên qua bầu trời như thoi thóp đâu đó tia hy vọng tràn trề của
năm mới.
Rồi mùa hè sẽ
nhanh chóng đến thôi và rồi sức mạnh, sự tập trung sáng tạo của tôi cũng sẽ được
lấy lại. Tôi đã quyết định viết lách một cái gì đó, để giữ làm hồi ký cho những
tháng ngày về sau của tôi. Năm nay tuổi 26 đã chập chững bước sang, ở cái tuổi
đó bạn bè tôi đã yên bề gia thất, dựng vợ, gã chồng gần hết rồi. Chỉ còn tôi và
1 số bạn bè nữa vẫn còn mãi miết chạy theo cái sự nghiệp của mình.
Mục đích là
gì nhỉ??? Là đẳng cấp , là quyền lực là
tiền bạc…sự ngưỡng mộ và chỗ đứng trong xã hội ư. Tất cả có làm tôi thấy vui và
hạnh phúc không nhỉ? Điều đó thì tôi chưa biết sau này sẽ ra sao. Tuy nhiên có
một điều mà tôi dám chắc đó là mục đích đó đưa đến động lực cho tôi cố gắng, vì
tôi luôn nghĩ rằng bản than mình phải dám thay đổi một cái gì đó thì cuộc sống này đối với tôi mới thực sự có
ý nghĩa, rồi ba mẹ sẽ hãnh diện về tôi. Bạn bè sẽ ngưỡng mộ tôi.
Năm nay lại
một năm ấp ủ với nhiều dự định to lớn của tôi. Có phải tôi đã từng ước ao rằng
mình sẽ có một quán café bởi vì ngoài sở thích máy tính của mình tôi rất thích
cafe và những ly cocktail rực rỡ, tôi thích được tự tay mình pha chế ra những
món thật sáng tạo, phải chăng chúng là sự hòa quyện giữa đam mê và thưởng thức.
Lắng đọng trong những giọt café là chất chứa bao nhiêu nỗi lòng của tôi, bao
nhiêu cảm xúc buồn có, vui có và những phút giây thư thái trong cõi lòng… nhìn
những giọt café nhỏ giọt tí tách, rơi mãi rồi đến lúc cũng có điểm dừng cảm xúc
nào rồi cũng sẽ nếm trải đủ theo thời gian và tôi không ngại đối mặt với nó. Là
con người mà ai cũng phải có những “hỷ nộ ái ố trong đời” hãy cứ sống và làm
theo những gì mà con tim mình cho là đúng đắn.
Mở đầu cho tập
hồi ký viết về những cảm xúc tuổi 26 của tôi, một con người với nhiều cảm xúc
quá lớn…Ôi tôi phải học cách cân bằng nó thôi, nó như một lời tâm sự có lúc ngọt
ngào, có lúc chua chát và cay đắng, tất cả mọi cung bậc cảm xúc sẽ dồn nén vào
đây.