Cũng tròn 1 năm kể từ khi tôi bước chân sang một đất nước mới. Nhìn lại quãng thời gian đã trôi qua tôi vẫn chẳng làm được trò trống gì ở cái tuổi 23 này, khi mà bạn bè đồng trang lứa người thì đang dần ổn định sự nghiệp, người thì lấy vợ, lấy chồng sinh con đẻ cái..... còn tôi thì vẫn lông bông ngồi trên giảng đường đại học với những bạn thế hệ 10x.
Ba năm trước đây khi tôi 20 tuổi tôi cứ nghĩ rằng trải qua được nó sẽ bớt chênh vênh hơn, sẽ tìm được hướng đi ổn đinh cho tương lai. Lúc tôi 21 tuổi, tôi rơi vào tình trạng vô định, không ước mơ, không mộng tưởng, không có lý tưởng cho mục tiêu của tương lai, lúc đấy tôi cảm thấy bản thân mình thật tệ, nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua, cứ nghĩ là mình còn trẻ chưa thể nào định hướng được, nên cứ từ từ dần dần sẽ tìm được chân lý sống của bản thân.
Tôi cứ thế sống nhẹ nhàng, à không! đúng hơn là sống vô vị trong cái độ tuổi 21 tươi đẹp ấy. Khi bước sang tuổi 22, điều gì đến rồi cũng sẽ đến.
Có lẽ tôi nghĩ việc đi du học sẽ khiến tôi tìm kiếm ra con đường để khai sáng, tìm thấy sức mạnh của bản thân mình, tìm thấy lối ra phía cuối con đường sau những tháng ngày tăm tối và rối bời không định hướng.
Cái suy nghĩ đi du học làm tôi bừng tỉnh, tôi cảm thấy phấn khích hẳn lên khi tìm được chân lý sống. Mọi viễn tưởng được vẽ ra trong đầu tôi, tôi bắt đầu lập kế hoạch cho bản thân, bắt đầu vực dậy tinh thần cho một cuộc chinh phục mới. Và mọi chuyện bắt đầu ở đó.......
Người ta nói quả thật đúng 23 tuổi cái tuổi quá nhiều chênh vênh, quá nhiều ngã rẽ và con đường mà bản thân cũng không biết phải đi con đường nào, nhưng không, có lẽ tôi đã lầm tưởng, sự chênh vênh đấy không phải do bạn ở độ tuổi nào mà nó do chính bản thân bạn tạo nên mà thôi
Cuộc sống đá những cú đá thật đau.Ta đã tưởng mình khá ổn trong việc tìm cách cân bằng mọi chuyện, giữa việc học, chuyện tình cảm, cuộc sống và các mối quan hệ… Nhưng có lẽ ta đã nhầm. Không còn trẻ con để dựa dẫm mãi vào người khác như tuổi 18, nhưng lại chưa đủ trưởng thành để bắt đầu tự đứng trên đôi chân của mình như tuổi 30. Ta loay hoay giữa những rắc rối, không biết hỏi ai, không biết làm gì.
Và khi ấy ta rơi vào khủng hoảng…