Trả Em Tự Do, Giữ Em Trọn Đời - Truyện ngược tâm, truyện tình yêu, truyện ngôn tình

8:24:00 PM

 Trả Em Tự Do, Giữ Em Trọn Đời - Truyện ngược tâm, truyện tình yêu, truyện ngôn tình


Chương 1: Định Mệnh Ngang Trái

Fujiwara Ren,  một doanh nhân lạnh lùng và kiêu hãnh, người thừa kế tập đoàn Fujiwara danh tiếng. Từ nhỏ, anh đã sống trong sự kỷ luật khắc nghiệt, không tin vào tình yêu, chỉ coi đó như một giao dịch giữa những con người có địa vị tương xứng. Với anh, phụ nữ chỉ là những kẻ thực dụng, theo đuổi quyền lực và danh vọng.

Thế nhưng, số phận lại đưa đẩy anh gặp cô, Tachibana Yuki.

Yuki là một cô gái mạnh mẽ, độc lập nhưng trái tim cô đã từng mang vết thương sâu. Sống cùng mẹ trong một khu phố nhỏ ở Kyoto, cô chăm chỉ làm việc tại một tiệm bánh wagashi để trang trải cuộc sống. Quá khứ từng phản bội khiến cô không còn dám tin vào tình yêu.

Một đêm mưa tầm tã, Yuki bị cuốn vào rắc rối khi nhóm người lạ mặt truy đuổi cô trên con phố vắng. Trong cơn hoảng loạn, cô vô tình lao ra đường, ngã trước chiếc xe sang trọng của Ren. Chiếc Lexus đắt giá chỉ bị trầy xước nhẹ, nhưng ánh mắt người đàn ông ngồi trong xe lại dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt cương nghị của cô gái trước mặt.

"Muốn thoát khỏi đám người đó sao?" Ren nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh. "Trở thành bạn gái của tôi đi."


Chương 2: Hợp Đồng Định Sẵn

Yuki không có lựa chọn. Trước ánh mắt sắc lạnh của Fujiwara Ren, cô hiểu rõ rằng chỉ cần từ chối, mọi con đường trước mặt sẽ hoàn toàn khép lại.

"Một tháng là thời gian mà cô sẽ là bạn gái tôi."

Ban đầu, Yuki nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi. Cô chỉ cần đóng vai bạn gái giả tạo, xuất hiện bên cạnh Ren theo đúng yêu cầu, rồi chờ thời gian trôi qua. Nhưng cô đã lầm.

Ren không cần một người bạn gái trên danh nghĩa. Anh muốn kiểm soát.

Từ việc cô gặp ai, đi đâu, đến từng tin nhắn trong điện thoại, mọi thứ đều nằm trong sự chi phối của Ren. Cô cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong một chiếc lồng mạ vàng, nơi có ánh mắt của Ren dõi theo từng bước chân.

Thế nhưng, điều đáng sợ nhất không phải là sự kiểm soát của anh, mà là chính trái tim cô.

Ren không giống như những kẻ lạnh lùng khác mà cô từng gặp. Đằng sau vẻ ngoài cao ngạo ấy là một người đàn ông cô độc, mang trên vai trách nhiệm thừa kế nặng nề, bị trói buộc bởi những luật lệ của gia tộc Fujiwara. Đêm nào Yuki cũng thấy anh đứng trên sân thượng tòa cao ốc, lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt dõi về Tokyo xa xăm như tìm kiếm điều gì đó mà ngay cả chính anh cũng không biết.

Cô tự nhắc mình không được quan tâm. Không được mềm lòng.

Nhưng trái tim là thứ phản bội con người nhất.

Đêm hôm đó, Tokyo tĩnh lặng đến kỳ lạ. Ánh đèn neon hắt lên bầu trời một thứ ánh sáng xanh huyền ảo. Yuki không biết do rượu hay do ánh mắt Ren quá sâu thẳm, cô chỉ nhớ khoảnh khắc mình ngã vào vòng tay anh, đôi môi anh áp xuống môi cô, mang theo hơi thở nóng rực, thiêu đốt mọi lý trí.

Cô lẽ ra phải chống cự.

Nhưng rốt cuộc, cô chỉ nhắm mắt lại.

Tokyo đêm nay, có lẽ đã không còn đường quay đầu.



Chương 3: Bí Mật Được Phơi Bày

Buổi sáng hôm sau, Yuki còn chưa kịp tận hưởng chút ấm áp từ vòng tay Ren thì RẦM! ,  cánh cửa phòng bật mở.

Một cô gái bước vào, dáng vẻ kiêu hãnh trong bộ kimono lụa trắng thêu hoa anh đào. Từng bước chân của cô ta mang theo một thứ quyền lực vô hình, ánh mắt sắc bén quét qua Yuki như thể đang đánh giá một món đồ vô giá trị.

"Ren."

Chỉ hai từ, nhưng chất chứa đầy sự sở hữu.

Yuki bất giác siết chặt tấm chăn, cảm giác nguy hiểm dấy lên trong lòng.

Cô gái ấy không ai khác ngoài Saionji Aika ,  vị hôn thê do gia tộc sắp đặt cho Ren từ nhỏ. Một cái tên mà Yuki chưa từng nghe đến  nhưng rõ ràng, cô ta không hề xa lạ với Ren.

Không cần chờ Ren trả lời, Aika nhẹ nhàng đặt một tập tài liệu lên bàn.

"Đây là hợp đồng giữa cô và anh ấy, đúng không?"

Từng trang giấy lật mở, để lộ những điều khoản lạnh lùng như dao sắc cắt vào trái tim Yuki.

"Cô chỉ là một món đồ chơi. Khi hợp đồng kết thúc, cô sẽ bị vứt bỏ mà thôi."

Aika cười nhạt, nụ cười chứa đầy sự khinh thường.

Yuki cứng người. Cô cảm thấy máu trong cơ thể như đông lại.

Đây là sự thật sao?

Cô ngẩng đầu nhìn Ren, chờ đợi một lời phủ nhận, một câu giải thích, hay chỉ cần một ánh mắt chứng tỏ rằng anh không xem cô là trò chơi.

Nhưng… Ren im lặng.

Không một lời giải thích. Không một câu phản đối.

Sự im lặng đó còn đau đớn hơn cả ngàn lời nói.

Tim Yuki nhói lên.

Cô không biết mình đã ngu ngốc thế nào khi tin rằng có thể bước vào thế giới của Ren mà không bị tổn thương.

Nhưng giờ đây, cô đã hiểu.

Bầu trời Tokyo ngoài kia vẫn xanh, nhưng với Yuki, tất cả đã trở nên u ám.



Chương 4: Hối Hận

Yuki bước đi giữa cơn mưa lạnh giá, từng giọt nước rơi xuống hòa lẫn với nỗi đau đang gào thét trong lòng. Cô không ngoái đầu lại. Không thể. Nếu làm vậy, cô sợ rằng mình sẽ yếu lòng, sẽ ngu ngốc mà quay trở về.

Cánh cửa khép lại sau lưng, cắt đứt mọi thứ.

Ren đứng đó, bàn tay vẫn còn vương hơi ấm từ cô, nhưng trái tim anh lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Anh cứ nghĩ rằng, không có Yuki, cuộc sống của anh vẫn vậy. Những ngày không cô rồi cũng sẽ trôi qua như trước kia. Nhưng từng ngày dần trôi, anh mới nhận ra mình đã sai.

Căn hộ rộng lớn trở nên trống rỗng đến đáng sợ. Bàn ăn vẫn bày hai bộ chén đũa, nhưng đối diện anh chỉ còn là một khoảng trống vô tận.

Mỗi sáng thức dậy, anh không còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy đang lặng lẽ pha trà bên cửa sổ, đôi mắt cô đắm chìm trong làn khói nhẹ, tựa như thế giới ngoài kia chẳng hề chạm đến cô.

Bàn tay anh đưa ra, nhưng chẳng thể chạm vào ai.

Đêm xuống, ánh đèn thành phố Tokyo rực rỡ, nhưng trong căn hộ của Ren, chỉ có một màn đêm vô tận.

Lúc này, anh mới hiểu. Anh đã yêu Yuki mất rồi.

Yuki không giống những cô gái trước đây. Cô không vì tiền, không vì danh vọng. Cô đến bên anh mà không đòi hỏi gì, chỉ trao đi chân thành.

Và anh đã tự tay hủy hoại điều đó.

Nhưng khi Ren nhận ra tất cả… thì cô đã đi mất rồi.



Chương 5: Lời Nói Dối Cuối Cùng

Ren chưa bao giờ biết sợ hãi là gì. Nhưng giây phút nghe tin Yuki biến mất khỏi Tokyo, anh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.

Suốt nhiều ngày liền, anh điên cuồng tìm kiếm. Tất cả những nơi Yuki có thể đến, anh đều lật tung, nhưng không một dấu vết.

Mãi đến một buổi chiều, khi Ren trở về căn hộ trống vắng, một phong thư kẹp dưới khe cửa đã khiến anh chết lặng.

Không có người gửi. Chỉ là một tờ giấy nhỏ với dòng chữ ngắn ngủi:

"Cô ấy không còn ở Tokyo. Nếu còn quan tâm, hãy đến Hakone."

Không suy nghĩ, không chần chừ, Ren lao ngay đến đó.

Hakone những ngày đầu đông, sương giăng kín những con dốc nhỏ. Cuối cùng thì Ren cũng đã tìm thấy vị trí của Yuki. Khi Ren đến bệnh viện trên sườn núi, lòng anh nóng như lửa đốt.

Căn phòng bệnh yên tĩnh đến lạ. Khi cánh cửa mở ra, anh nhìn thấy Yuki.

Cô đang ngồi bên cửa sổ, ánh sáng nhạt nhòa phủ lên gương mặt xanh xao. Dáng vẻ ấy khiến tim anh nhói lên.

Cô nhìn anh, không ngạc nhiên, cũng không xúc động.

“Anh đến làm gì?” Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ lại sắc lạnh như dao.

Ren siết chặt nắm tay, bước đến, đôi mắt đỏ hoe. “Yuki… anh đã sai rồi. Đừng bỏ anh…”

Cô lặng lẽ quan sát anh, không lên tiếng. Giữa hai người là một khoảng cách không thể lấp đầy, dù chỉ cách nhau một cánh tay.

Rất lâu sau, Yuki khẽ cười, nụ cười mong manh như sương sớm.

“Ren… Chúng ta chưa từng bắt đầu, thì làm gì có kết thúc?”

Câu nói ấy… như nhát dao cuối cùng, cắt đứt mọi dây tơ ràng buộc.

Ren đứng đó, bàn tay buông thõng. Lần đầu tiên trong đời, anh không thể kiểm soát điều gì nữa.

Yuki quay đi, mắt hướng ra bầu trời xa xăm.

Lần này, cô mới là người chọn cách rời đi.



Chương 6: Kẻ Thách Thức

Một lát sau có một người đàn ông xuất hiện, anh ta tên là Kaito đứng chắn trước cửa phòng bệnh của Yuki, khoanh tay nhìn Ren đầy thách thức.

"Anh đến muộn rồi, Ren." Giọng anh ta trầm thấp, mang theo chút giễu cợt.

Ren cau mày. "Anh là ai?"

"Kaito. Người đã chăm sóc Yuki suốt thời gian qua. Và nếu anh nghĩ có thể dễ dàng giành lại cô ấy, thì anh nhầm rồi."

Ren nắm chặt tay. Một kẻ khác đã xuất hiện, lấp đầy khoảng trống mà anh để lại.

Kaito nói "Yuki không muốn gặp anh. Đừng làm phiền cô ấy nữa."

Câu nói ấy như nhát dao cắm thẳng vào lòng Ren. Nhưng anh không thể bỏ cuộc.

"Cô ấy là của tôi." Ren gằn giọng.

Kaito khẽ nhếch môi, ánh mắt thách thức.

"Cô ấy không phải thứ để sở hữu. Nếu muốn cô ấy quay lại, hãy chứng minh rằng anh xứng đáng."

Trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.


Chương 7: Trái Tim Ai Mới Thật Sự Được Chọn?

Ngày hôm sau Ren bước vào phòng bệnh, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Kaito. Nhưng Yuki không còn là cô gái yếu đuối, luôn ngước nhìn anh với ánh mắt tràn đầy hy vọng nữa. Cô bình thản ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều buông xuống phủ lên gương mặt xanh xao nhưng đầy kiên định.

"Anh lại đến làm gì, Ren?" Cô hỏi, không chút cảm xúc.

Ren tiến lại gần, trái tim anh siết chặt khi nhìn thấy những vết kim tiêm trên tay cô.

"Yuki, anh sai rồi. Anh không thể sống thiếu em." Giọng anh khàn đặc.

Yuki cười nhạt. "Sai rồi?" Cô lắc đầu. "Ren à, anh chỉ thấy hối hận vì anh không muốn mất đi một thứ thuộc về mình. Nhưng em không phải một món đồ."

Ren sững người. Câu nói ấy giống như một cái tát thẳng vào lòng tự tôn của anh.

Bỗng, cánh cửa phòng bệnh bật mở.

Kaito bước vào, trên tay là một chiếc áo khoác mỏng. Anh nhẹ nhàng khoác nó lên vai Yuki, như một hành động đã lặp đi lặp lại vô số lần.

"Em vừa mới truyền dịch xong, không nên để bị lạnh." Anh nói, giọng trầm ấm.

Yuki gật đầu, không hề phản kháng.

Ren nhìn cảnh tượng ấy, bàn tay anh siết chặt. Đây là lần đầu tiên anh nhận ra… có một người khác cũng có thể mang đến cho Yuki sự dịu dàng mà anh chưa từng trao.

Kaito quay sang Ren, ánh mắt đầy thách thức. "Ren, anh đến rồi cũng chỉ để khiến Yuki thêm mệt mỏi sao? Nếu thật sự quan tâm cô ấy, hãy để cô ấy được bình yên."

Yuki không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đối với cô, cả hai người đàn ông này đều đã từng chạm vào trái tim cô, nhưng ai mới thực sự xứng đáng để ở lại?

Cô cũng không biết nữa.


Chương Cuối: Trái Tim Không Thể Chối Bỏ

Mùa xuân tại Hakone mang theo hương hoa anh đào thoảng qua từng cơn gió, nhưng lòng Yuki lại rối bời hơn bao giờ hết.

Kaito luôn bên cô, dịu dàng và kiên nhẫn. Anh là người đàn ông lý tưởng,  chân thành, bao dung, và luôn đặt hạnh phúc của cô lên hàng đầu. Ở bên Kaito, Yuki cảm thấy an toàn. Nhưng trái tim cô vẫn luôn bị kéo về một hướng khác,  nơi có Ren.

Ren không cầu xin cô quay lại, cũng không níu kéo. Nhưng mỗi khi ánh mắt anh chạm vào cô, Yuki lại cảm thấy như mình đang đứng giữa bờ vực ,  chỉ cần một bước chân, cô sẽ lại rơi vào thế giới của anh.

Ngày Yuki rời bệnh viện, Ren đứng đó, như thể chờ đợi điều gì đó. Khi cô bước đến bên Kaito, trái tim Ren như siết chặt. Nhưng đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh thổi qua, làm bay một tờ giấy trong tay Yuki.

Ren vô thức vươn tay chụp lấy. Khi ánh mắt anh lướt qua những dòng chữ viết tay mảnh mai trên đó, anh sững người.

"Đến cuối cùng… em vẫn yêu anh. Ren"

Bàn tay Ren run lên. Anh ngước nhìn Yuki, đôi mắt sâu thẳm như xoáy vào tận tâm can cô.

"Yuki… Em vẫn còn yêu anh, đúng không?" Anh thì thầm, giọng khàn đi vì xúc động.

Yuki đông cứng. Cô không thể phủ nhận được nữa. Cô đã cố gắng quên đi, cố gắng chấp nhận một tình yêu bình yên bên Kaito… nhưng trái tim cô chưa bao giờ thực sự rời khỏi Ren.

Kaito nhận ra điều đó. Anh nhìn Yuki, rồi nhìn Ren, và cuối cùng thở dài.

"Yuki, anh yêu em. Nhưng anh không thể giữ em lại, nếu trái tim em không thuộc về anh."

Yuki nghẹn ngào.

Ren tiến đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Anh sẽ không để em rời xa anh thêm một lần nào nữa." Anh nói, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đựng sự chắc chắn không thể lay chuyển.

Giây phút đó, Yuki hiểu rằng mình không thể chống lại chính trái tim mình nữa.

Cô siết chặt tay Ren, lần này là tự nguyện.

Kaito mỉm cười buồn bã, rồi quay lưng bước đi, để lại cặp đôi đứng giữa cơn gió xuân dịu dàng.

Dưới bầu trời Hakone ngập sắc hoa, Yuki và Ren một lần nữa tìm thấy nhau ,  lần này, không còn hợp đồng, không còn ràng buộc, chỉ còn tình yêu thật sự.


TrendingMore

Xem thêm